Wednesday, December 5, 2007

Chuyện về những cái ôm_Kẹo Ngốc

chu'ng ta o^m khi.......................
cun`g nhau chia xe~ trao nhau tinh` a^'m a'p.....

khi lu'c tha`nh co^ng

dau lo`ng va` chia xe~


giua~ nguoi` me. va` dua' con ye^u wy' cua~ minh`


.........


...





Tối hôm kia, gần 11h, nhận đựơc tin nhắn của Cô

....
Cô nhắn “Khi bị stress, người ta thường làm gì?
....
Em trả lời “Khi bị stress, người ta thường cần một cái ôm thật chặt”.

Em thích đựơc ôm. Khi ôm và đựơc ôm, em cảm giác rất ấm áp. Khi xem phim, những cái ôm ghì và xiết chặt tay thường làm em cảm động hơn những nụ hôn. Em thích cảm giác tựa vào ai đó, bình yên và hạnh phúc với một tấm lưng vững chãi và một vòng tay ấm áp. Với con gái, những va chạm vật lý không chỉ là bằng chứng nhận cho một mối quan hệ thân thiết. Những cái ôm, cầm tay còn giúp họ khoẻ mạnh hơn về mặt tinh thần. Da con người có hơn 500 ngàn thụ quan cho áp lực và tiếp xúc, nhưng độ nhạy thì khác biệt ở hai giới. Từ khi sinh ra, các cô gái đã sở hữu những thụ quan xúc giác nhạy cảm hơn ít nhất 10 lần so với phe kia. Đìêu này khiến những va chạm bên ngoài ảnh hưởng mạnh và lâu dài hơn với họ.






.





Khi bùôn hay stress, em ôm ghì lấy thú bông. Đó là cách những thụ quan của em đựơc lấp đầy. Khi ấy, những thụ quan này sẽ truỳên ngựoc thông tin về não, làm giải phóng oxytocin xoa dịu cơn khó chịu. Do vậy, khi một cô gái không vui và thỏ thẻ với bạn rằng “Anh có thể ôm em thật chặt không?”, thì không phải cô ấy nhõng nhẽo đâu. Đấy là dấu hiệu cho thấy, bạn rất quan trọng và cô ấy múôn vòng tay bạn là thuốc giảm đau.

Cũng không phải ngẫu nhiên khi có lần em nói cái gối ôm có ý nghĩa rất lớn với em. Khi ngủ xa nhà, đìêu đầu tiên em nhớ là gối ôm. Cái gối ôm là hình ảnh thân thương và gần gũi nhất về gia đình. Đó là cái gối em đã ôm mỗi tối suốt hơn 10 năm. Cái gối ôm cũ, mềm oặt, không còn căng phồng, nhưng tạo cho em cảm giác rất yên bình và ấm áp . Khi ôm ngừơi yêu, em cũng thấy yên bình và ấm áp. Và em gọi ngừơi yêu là Gối ôm.

Em vẫn nhớ hình ảnh trong một bộ phim Hàn Quốc nào đó em xem cách đây mấy năm. Cô gái gây ra một lỗi lầm nghiêm trọng, chàng trai rất rất giận, bỏ nhà đi và không thèm nói chuyện với cô. Mấy ngày sau, khi hai người gặp nhau để nói rõ mọi chuyện, chàng trai vẫn rất giận, không thèm nói gì cả. Và đột nhiên, anh ghì chặt lấy cô, và cô oà khóc. Anh nói hãy cho anh thời gian để quên đi chuyện đó, anh sẽ không thể cười vui và nói chuyện với cô như bình thường tạm thời trong lúc này được, nhưng anh vẫn rất thương cô. Cái ôm xiết bao dung đó của chàng trai ấn tượng tới mức đến bây giờ, em đã quên mất tên phim, tên diễn viên, thậm chí tình tiết phim, nhưng cái ôm đó thì không quên đựơc. Và em nhớ lần người yêu giận em, em thấy mình rất sai, sai đến mức không dám nói gì để biện minh cho mình cả. Em chỉ ngồi im lặng một góc tự trách mình. Khi người yêu lẳng lặng choàng vai em và xoa nhẹ đầu, đột nhiên em rơm rớm nước mắt vì thấy tủi thân hết sức, như nãy giờ mình bị bỏ bê quá lâu vậy. Em thích cảm giác lâu lâu ghì chặt người yêu một cái khi ngồi trên xe, mặc dù lắm lúc làm người yêu la oai oái vì nghẹt thở. Em thích cảm giác được người yêu bất ngờ ôm choàng từ phía sau. Em thích cảm giác vòi vĩnh “Người yêu ôm em một cái đi”, và người yêu sẽ ôm em một cái thiệt chặt. Em còn thích ngừơi yêu xoa đầu, thích bàn tay to và ấm của người yêu, dù biết sẽ có ngừơi bảo là sao con nít quá đi. Em thích dùng icon Hug trong quickcomment hơn icon Flirt. Những cái ôm lặng lẽ nhưng lại nói lên rất nhìêu đìêu. Như cái ôm vui mừng lúc thành công...
Còn bạn, bạn có thường xuyên ôm cô gái của bạn không? Con gái chỉ chấp nhận va chạm khác giới khi đó là chàng trai họ yêu thương. Sự lười nắm tay, hạn chế ôm… thường bị nghi là tình cảm đang vơi dần. Khi ấy, một là cô ấy sẽ hờn dỗi nhưng không nói ra vấn đề chính và biến thành một dạng “con gái lắm chuyện” trong mắt bạn. Hai là cô ấy sẽ chủ động ôm bạn, nhưng bạn lại gạt ra vì “yêu lâu, đâu cần hoa lá thế”. Điều này khiến cô ấy tủi thân cho rằng mình đang trở nên kém xinh, kém yêu trong mắt bạn. Tự nhiên thôi, lòng tự trọng và kiêu hãnh sẽ chỉ đường cho cô ấy rời xa bạn, vì bên bạn, cô ấy thấy giá trị bản thân đang bị mòn.
Nếu vitamin “ôm” vừa nuôi tình yêu, vừa khiến cô gái của bạn mỉm cười, hồng hào xinh xắn và yêu đời hơn, thì tại sao không thi thoảng ghì chặt nàng một cái?

ghi la.i duo.c tu` nhung~ loi` an ui cua~ nguoi` ban. ma` tui dang yeu^ wy'


































eyes_xuli

Đôi mắt, nụ cười
xuli


"Em cười mà mắt không vui.
Bởi vì đâu em cười mà mắt không vui..."


Dạo này nó lại giở quẻ thích một người. Không phải em. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, nụ cười đó không phải em. Nó ngờ ngợ thế, tin chắc thế.

Nó thích em vì một đôi mắt rất buồn, vì khuôn mặt hay trầm tư, vì cái cách em nhìn cuộc sống,... và vì một lẽ rất vu vơ là em gắn bó với nó quá thể. Nó nhớ người kia cũng vì một đôi mắt buồn, chỉ thế thôi.

Không phải nói như thế là nó muốn so sánh. Nó thích sự so sánh, nhưng chưa bao giờ thích so sánh những đôi mắt. Bởi nó tìm thấy trong những ánh mắt những đam mê khác nhau. Nó thích tìm trong đấy những lấp lánh sắc màu, mà mỗi người luôn ẩn chứa những sắc màu rất riêng. Kế đến là nụ cười. Nó thích một nụ cười không hẳn vui cũng không hẳn buồn. Mỗi thứ một chút thôi, một chút đủ để sưởi ấm trái tim nó.

Có bao nhiêu nụ cười đã sưởi ấm được trái tim nó rồi, nó cũng chẳng biết nữa. Đôi khi nhói lên chỉ vì một nụ cười rất vu vơ, để rồi lãng quên... Nó vốn là một kẻ đa cảm. Chỉ đa cảm thôi!!!

Thế mà chị bảo nó, những kẻ có đuôi mắt dài sượt như mày vừa đa cảm, vừa đa tình, nhất là có... trong khoé mắt. Ôi thôi... tránh xa những kẻ như mày... Chị cũng bảo rằng, một người có thể có rất nhiều giấc mơ, nhưng một kẻ chín chắn luôn có điểm dừng... Trong cuộc đời chị có bao nhiêu giấc mơ, và chị đã dừng ở điểm thứ bao nhiêu trong cái mắt xích ngớ ngẩn đó?!!!! Nó chưa bao giờ là một kẻ đa tình, dẫu có đuôi mắt dài sượt, dẫu có... trong khóe mắt... Nó chỉ đa cảm hơn chị một chút thôi, là ko thể nói những lời dứt khoát với bất cứ ai. Nó sợ làm tổn thương trái tim ai đó... Và cuối cùng nó phải trả giá. Em bảo một kẻ đa cảm chỉ làm khổ người khác, chẳng có gì hay...

Cũng lâu lắm rồi nó không để lòng mình lắng xuống theo những giấc mơ, lâu lắm rồi nó bỏ quên cách lãng quên thực tại, lâu lắm rồi nó không chạnh lòng khi nhìn những mái phố rong rêu đang dần vơi đi... Em đã cuốn hết tâm trí nó. Hay cũng có thể là cuộc sống tấp nập của Sài Gòn khói bụi đã cuốn nó đi không kịp thở... Giờ đây, ngồi lắng nghe lòng mình, nó muốn oà khóc cho những kỉ niệm đã qua. Nó luôn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông...

Muốn viết cho em một điều gì đó, những mong nó có thể làm em nhớ lại cái ấm áp của Sài Gòn mưa. Nhưng rồi lại chẳng làm gì cả... Em rồi cũng chẳng hiểu được.

Chợt nhớ đôi dòng cụ Vũ Bằng khóc vợ "Bắt đầu viết thì là nhớ, viết đến tháng 9 gạo mới chim ngói thì là thương. Thương không biết bao nhiêu cho hết, nhớ không biết mấy cho vừa...". Tự dưng nó nhớ Hà Nội da diết, thèm cái không gian Việt trong tâm tưởng, thèm 1 tiếng cười vang rung nỗi nhớ....

Rồi lại nhớ "Tôi muốn được trở về ngày hôm qua. Không phải để nói cho hết những điều chưa kịp nói, cũng không phải để rút lại nhữnmg lời đã qua. Mà đơn giản chỉ để được yêu em thêm lần nữa...". Than ôi, thê thái nhân tình có kẻ đa cảm đến thế sao?!!! Nó chẳng muốn trở về ngày hôm qua nữa, có trở về cũng ko thể tìm lại được những gì nó trông mong. Ngày hôm nay là thực tại, một đôi mắt, một nụ cười hờ hững của ai kia đang làm nhói tim nó.
theo mo^t. nguoi` ban. ma` tui ye^u wy' nha^t'