Wednesday, December 5, 2007

eyes_xuli

Đôi mắt, nụ cười
xuli


"Em cười mà mắt không vui.
Bởi vì đâu em cười mà mắt không vui..."


Dạo này nó lại giở quẻ thích một người. Không phải em. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, nụ cười đó không phải em. Nó ngờ ngợ thế, tin chắc thế.

Nó thích em vì một đôi mắt rất buồn, vì khuôn mặt hay trầm tư, vì cái cách em nhìn cuộc sống,... và vì một lẽ rất vu vơ là em gắn bó với nó quá thể. Nó nhớ người kia cũng vì một đôi mắt buồn, chỉ thế thôi.

Không phải nói như thế là nó muốn so sánh. Nó thích sự so sánh, nhưng chưa bao giờ thích so sánh những đôi mắt. Bởi nó tìm thấy trong những ánh mắt những đam mê khác nhau. Nó thích tìm trong đấy những lấp lánh sắc màu, mà mỗi người luôn ẩn chứa những sắc màu rất riêng. Kế đến là nụ cười. Nó thích một nụ cười không hẳn vui cũng không hẳn buồn. Mỗi thứ một chút thôi, một chút đủ để sưởi ấm trái tim nó.

Có bao nhiêu nụ cười đã sưởi ấm được trái tim nó rồi, nó cũng chẳng biết nữa. Đôi khi nhói lên chỉ vì một nụ cười rất vu vơ, để rồi lãng quên... Nó vốn là một kẻ đa cảm. Chỉ đa cảm thôi!!!

Thế mà chị bảo nó, những kẻ có đuôi mắt dài sượt như mày vừa đa cảm, vừa đa tình, nhất là có... trong khoé mắt. Ôi thôi... tránh xa những kẻ như mày... Chị cũng bảo rằng, một người có thể có rất nhiều giấc mơ, nhưng một kẻ chín chắn luôn có điểm dừng... Trong cuộc đời chị có bao nhiêu giấc mơ, và chị đã dừng ở điểm thứ bao nhiêu trong cái mắt xích ngớ ngẩn đó?!!!! Nó chưa bao giờ là một kẻ đa tình, dẫu có đuôi mắt dài sượt, dẫu có... trong khóe mắt... Nó chỉ đa cảm hơn chị một chút thôi, là ko thể nói những lời dứt khoát với bất cứ ai. Nó sợ làm tổn thương trái tim ai đó... Và cuối cùng nó phải trả giá. Em bảo một kẻ đa cảm chỉ làm khổ người khác, chẳng có gì hay...

Cũng lâu lắm rồi nó không để lòng mình lắng xuống theo những giấc mơ, lâu lắm rồi nó bỏ quên cách lãng quên thực tại, lâu lắm rồi nó không chạnh lòng khi nhìn những mái phố rong rêu đang dần vơi đi... Em đã cuốn hết tâm trí nó. Hay cũng có thể là cuộc sống tấp nập của Sài Gòn khói bụi đã cuốn nó đi không kịp thở... Giờ đây, ngồi lắng nghe lòng mình, nó muốn oà khóc cho những kỉ niệm đã qua. Nó luôn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông...

Muốn viết cho em một điều gì đó, những mong nó có thể làm em nhớ lại cái ấm áp của Sài Gòn mưa. Nhưng rồi lại chẳng làm gì cả... Em rồi cũng chẳng hiểu được.

Chợt nhớ đôi dòng cụ Vũ Bằng khóc vợ "Bắt đầu viết thì là nhớ, viết đến tháng 9 gạo mới chim ngói thì là thương. Thương không biết bao nhiêu cho hết, nhớ không biết mấy cho vừa...". Tự dưng nó nhớ Hà Nội da diết, thèm cái không gian Việt trong tâm tưởng, thèm 1 tiếng cười vang rung nỗi nhớ....

Rồi lại nhớ "Tôi muốn được trở về ngày hôm qua. Không phải để nói cho hết những điều chưa kịp nói, cũng không phải để rút lại nhữnmg lời đã qua. Mà đơn giản chỉ để được yêu em thêm lần nữa...". Than ôi, thê thái nhân tình có kẻ đa cảm đến thế sao?!!! Nó chẳng muốn trở về ngày hôm qua nữa, có trở về cũng ko thể tìm lại được những gì nó trông mong. Ngày hôm nay là thực tại, một đôi mắt, một nụ cười hờ hững của ai kia đang làm nhói tim nó.
theo mo^t. nguoi` ban. ma` tui ye^u wy' nha^t'

No comments: